Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Chap 3:
Từ trên đỉnh Hắc Mộc Nhai có một bóng người nhảy xuống với vẻ mặt già nua cực kỳ khó coi, sát khí không hề khống chế mà tỏa ra. Cảnh vật vù vù lướt qua mặt, nhưng lão không có để ý. Trong đầu chỉ hiện lên ý nghĩ nhất định phải tìm cho ra. Lão không tin rằng đệ tử của lão chỉ rơi từ đây xuống mà đã chết, lão hiểu rõ nàng hơn ai hết, cực kỳ quật cường và khả năng sinh tồn cao đến đáng sợ.Cách đây 20 năm, một lần đi qua một thôn làng nhỏ, lão đã vô tình cứu được một cô bé bị lạc cha mẹ khỏi tay bọn cướp. Tuy nhiên lão phát hiện ra cô bé chính là một kỳ tài võ học, với thể chất cực kỳ thích hợp với công pháp lão đang tu luyện. Lão liền động lòng thu nhận nàng làm đệ tử, một thân võ học truyền thụ cho nàng với mong muốn sau này kế thừa tuyệt học một đời của mình, đưa thần giáo thống nhất giang sơn. Và nàng đã không phụ sự kỳ vọng của lão, chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi,với trí tuệ tuyệt đỉnh nàng đã học gần hết những gì lão truyền thụ, đánh bại hết các trưởng lão trong giáo, lên ngôi phó giáo chủ, đặt lại tên cho mình là Bất Bại, từng bước từng bước củng cố quyền lực, rồi 2 năm sau tiếp quản thần giáo, đặt mục tiêu trong 10 năm phải thống nhất giang hồ, rồi giang sơn vạn dặm cũng phải nắm lấy. Nhậm Ngã Hành thời đó là một chướng ngại lão đặt cho nàng.Nếu bảo Nhậm Ngã Hành đánh nàng rớt xuống vực, thì có chết lão cũng không tin. Trước khi bế quan lão đã dặn dò kỹ nàng phải cướp cho được Quỳ Hoa bảo điển là trấn giáo chi bảo của bản giáo, sau đó luyện đến đại thành thì cho dù lão toàn lực ra tay cũng chưa chắc làm gì được nàng. Không ngờ vừa xuất quan thì nghe được tin này, lão giận dữ gầm lên một tiếng, vung quyền đánh nát mấy tảng đá xung quanh. Nàng là đệ tử đắc ý nhất của lão, nàng chết đi thì ai sẽ kế thừa tuyệt học mà lão khổ công nghiên cứu cả đời, chẳng khác nào người bình thường bị tuyệt tử tuyệt tôn, là nỗi đau không thể bù đắp nổi. Sau khi lục tung cả đáy cốc và moi ruột hết đám dã thú nhưng không hề thu được manh mối gì ngoại trừ mấy vết máu vương vãi . Lão vẻ mặt âm trầm, thầm nghĩ: – có lẽ nàng đã tìm một nơi để chữa thương, nhưng tại sao lâu như vậy mà Hắc Mộc Nhai vẫn không có tin tức gì.Tạm thời gạt những nghi vấn qua một bên, chưa chết là tốt rồi, việc phải làm bây giờ là đi tìm một người để giải quyết nốt những ân oán khi xưa. Vì người đó mà lão đã ngậm đắng nuốt cay bế quan 15 năm trời tu luyện. Năm đó lão đang đứng trên đỉnh cao phong độ, vốn tưởng rằng mình chính là độc cô cầu bại năm đó đi khắp giang hồ không đối thủ. Ngờ đâu người kia đột nhiên xuất hiện, dùng kiếm thuật thông thần đánh cho lão tới hoa rơi nước chảy, sứt đầu mẻ trán mà không phản kích được lần nào. Nếu không vì có nguyên nhân sâu xa thì người đó đã tiễn lão về với ông bà rồi. Từ đó lão chìm vào truy cầu võ học đỉnh cao, quyết không màng thế sự, mọi việc trong giáo phái không quản. Nay thần công đã đại thành, lão cười khành khạch: – món nợ năm xưa lão tử bây giờ sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lãi. Nói rồi dùng khinh công tuyệt đỉnh bay về phương xa.Hoa Sơn- Tư Quá Nhai, trong hang động mà Lệnh Hồ Xung đã từng luyện kiếm. Nơi đây có ba người, Phong Thanh Dương, Bình Nhất Chỉ và Đông Phương Bất Bại. Phong Thanh Dương mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc, tay run run ngồi tĩnh tọa, chậm rãi thổ nạp để điều hòa chân khí đang toán loạn trong cơ thể. Việc cải tử hoàn sinh này vốn đi ngược lại thiên đạo, tiêu tốn của lão vô cùng nhiều chân nguyên và thọ mệnh. Nếu không bế quan tĩnh tu vài tháng, nửa năm thì sẽ nguy hại vô cùng, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì lập tức khí huyết công tâm, tử vong đương trường. Đông Phương Bất Bại nằm đó hô hấp đều đều, nhịp tim ổn định, nhưng chưa thấy có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí có thể mãi mãi ngủ như vậy, tất cả tùy thuộc vào ý trời. Bình Nhất Chỉ ngồi gần đó xem mạch cho nàng, tự trách bản thân mình vô năng không có chữa được bệnh đành phải nhờ tiền bối hy sinh công lực mấy chục năm để cứu người. Quả thật đây là một gáo nước lạnh cho danh hiệu sát nhân danh y mà hắn tự hào suốt bao nhiêu năm qua. Giờ cách làm nàng tỉnh lại cũng không có, đúng là quá mất mặt. Đây là lần thứ 3 kể từ khi xuất đạo hắn thất bại, một lần chữa LHX , một lần chữa Doanh Doanh và lần này chữa Đông Phương.Việc này phải nhắc lại vào hôm đó khi Phong lão mang hai người họ về hang động này, lão giải khai huyệt đạo cho hắn và đặt Đông Phương lên bàn đá, tìm cách cứu chữa. Sau khi thay tráo đổi tim của hai người cho nhau, Doanh doanh được cứu còn Đông Phương Bất Bại bị thi trùng công kích vào lục phủ ngũ tạng, vốn sẽ phải chết. Nhưng Bình Nhất Chỉ thả nàng xuống hồ băng , lợi dụng nhiệt độ thấp đưa nàng vào trạng thái ngủ đông, theo y học thì có thể nói là chết lâm sàng. Mục đích là để kéo dài thời gian để hắn tìm cách giải tam thi não thần đan rồi sẽ đưa nàng lên. Không ngờ Nhậm đại tiểu thư lừa hắn đến chỗ đó rồi đào xác lên, nếu cơ thể Đông Phương tiếp xúc nhiệt độ thường ở thời gian dài thì khi đó thi trùng công kích lên não bộ thì cho dù đại la kim tiên cũng đành bó tay. May sao Phong lão kịp thời can thiệp, đưa nàng về đây. Một điều may mắn nữa là Doanh doanh không chịu nổi trái tim của Đông Phương nên đã đổi một quả tim khác, do đó trái tim của nàng lại hoàn chủ, không cần nghĩ phương thuốc mà chỉ cần ghép lại về chỗ cũ thì nàng có cơ hội sống. Tuy nhiên vấn đề ở đây chính là nàng đã ngủ đông thời gian dài, cơ thể suy nhược không có sức đề kháng với thi trùng. Nên chỉ có một cách duy nhất là trong thời gian thay tim, thì phải có một người liên tục truyền nội công để bảo trụ tâm mạch cho nàng. Đương nhiên người đó là Phong lão.
Phù. Lão thở nhẹ ra một hơi trọc khí, hai mắt ảm đạm vô quang, sắc mặt hơi hồng lai. Tuy tạm thời đã không còn nguy hiểm, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa. Ân tình cỡ này nếu Đông Phương Bất Bại tỉnh lại biết được hẳn nàng sẽ cảm động vô cùng, không thể đền đáp. Lão hai lần cứu nàng trở về từ cõi chết, đại ân tái tạo ngang với công sinh thành của phụ mẫu chứ chẳng chơi.
_ Tiền bối, ngài thật vất vả. Để vãn bối bốc thuốc bồi bổ nguyên khí giúp ngài – Bình Nhất Chỉ cảm kích nói.
_ Không cần, ngươi hai ngày sau hãy mang cô ta đi. Doanh doanh sẽ không làm khó ngươi- Phong Thanh Dương trả lời, thanh âm hơi khàn khàn.
Bình Nhất Chỉ đang định trả lời thì bên ngoài cửa động truyền vào thanh âm hùng hồn như tiếng sấm:
_ Phong lão nhi, mau ra đây ôn lại chuyện cũ với lão phu .
Chap 2:
Nói về Lệnh Hồ Xung, sau khi thành thân với Doanh Doanh, tuy ngoài mặt nói cười vui vẻ, nhưng nội tâm chàng thật không yên. Kể từ sau khi Đông Phương cô nương nói lời từ biệt, chàng có cảm giác đó như là âm dương cách biệt, vĩnh viễn không quay trở lại. “Liệu ta làm như vậy có thật sự đúng không?” Vừa nghĩ chàng lại uống rượu, tâm trạng thế này chỉ xuất hiện một lần khi lần đó chàng bắt gặp tiểu sư muội và Lâm Bình Chi ở bên nhau.Cửa phòng mở ra, Doanh doanh bước vào với vẻ mặt u sầu. Lang quân suốt ngày uống rượu, nhiều tâm sự nhưng không nói ra. Nàng đương nhiên biết nguyên nhân là vì Đông Phương Bất Bại. Ấm ức trong lòng nhưng nàng lại chỉ có thể kiên nhẫn để chờ đợi. Sớm muộn LHX cũng sẽ hiểu ra bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng, chỉ có nàng mới là tình yêu vĩnh cửu của hắn. Nghĩ đến đó nàng cười nhẹ nhàng, nói:_ Xung ca, trăng đêm nay thật đẹp, chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi.LHX gượng cười, nghĩ lại mình thật có lỗi với thê tử, chàng và Doanh Doanh nắm tay nhau, ngồi trên sườn núi uống rượu thưởng nguyệt.Từng cơn gió nhẹ thổi mang theo mùi hương nhè nhẹ của các loài hoa làm rung động lòng người. Nhớ đến trung thu năm trước, chàng , tiểu sư muội và Lục sư đệ nô đùa dưới trăng, giờ cảnh vẫn còn mà người đã ra đi. Chàng lại thở dài không thôi, chuyện đời thật lắm trớ trêu._ Xung ca lại nhớ đến tiểu sư muội phải không?
Doanh doanh dựa vào vai LHX, mân mê vạt áo. Nàng biết tình cảm của LHX dành cho Nhạc Linh San không tầm thường, đó là mối tình thanh mai trúc mã khắc cốt ghi tâm. Khi xưa Nhạc Linh San và LHX có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này, họ đã dạo chơi khắp cả Hoa sơn, cùng luyện kiếm, cùng hát,…Đó là một câu chuyện tình thật đẹp, nếu như không xuất hiện kẻ thứ ba. Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì tim chợt đau nhói, chàng hận không thể lập tức băm vằm tên phụ tình Lâm Bình Chi đáng ghét.
Tiếng đàn thanh tao chợt cất lên, đó chính là khúc “Thanh tâm phổ an trú” mà Doanh doanh thường dạo cho chàng nghe khi còn ở ngõ Lục Trúc. Lệnh Hồ Xung lắng nghe tiếng nhạc du dương mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chàng đã quá mệt mỏi với những ưu phiền trong khoảng thời gian qua.
Hắc Mộc Nhai, Nhật Nguyệt Thần Giáo. Trong một hang động bí ẩn ít ai lui tới.
Rầm. Tảng đá đột nhiên vỡ nát, chui ra khỏi động là một lão già tóc tai bù xù, bộ dạng nhếch nhác như ăn mày, nhưng ánh mắt lão sắc như đao, khí thế như cầu vồng, nụ cười ngạo nghễ như cả thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay lão. Vừa ra khỏi động lão đã hét to một tiếng, đã rất lâu rồi lão chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời .
_ Lão phu bế quan đã hơn 12 năm, lần này tái xuất nhất định phải trời long đất lở . Ha ha haaaaaaaaaaaaaa….
Trong điện Thừa Đức, Hướng Vấn Thiên và 10 vị trưởng lão đang họp bàn thương nghị sự vụ trong giáo. Hắn vốn là người không có dã tâm nên Doanh doanh mới yên tâm giao chức giáo chủ cho hắn. Từ đó đến nay giang hồ được hưởng thái bình. Đột nhiên một tiếng động vang lên, cánh cửa bị bật tung, 2 gã hộ vệ cũng bay vào. Hướng Vấn Thiên cau mày, kẻ nào mà lại to gan như vậy.
_ Ha ha haha …
Một tiếng cười cuồng vọng vang lên, Một lão già áo trắng ngang nhiên đi vào. Quét mắt một vòng dường như tìm người. Lão hỏi:
_ Bạch nhi đâu?
Hướng Vấn Thiên nhíu chặt mày, chẳng nhẽ người này bị điên, tự nhiên xông vào rồi hỏi linh tinh. Đánh giá qua lão, hắn cảm thấy người này thâm sâu không lường được, xung quanh người chân khí tự động lưu chuyển, chứng tỏ công lực đã đến hóa cảnh trong truyền thuyết, có lẽ Nhậm giáo chủ cũng phải cung kính trước lão già này. Hắn ôm quyền đáp:
_ Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh, Hướng mỗ nếu có thể giúp nhất định sẽ giúp.
Lão già hơi sửng sốt một chút, đột nhiên cười phá lên. Tên thật đệ tử lão chỉ một mình lão biết. Quét mắt qua họ Hướng, lão cười nhẹ:
_ Vấn Thiên, chẳng lẽ ngươi đã quên lão phu rồi ư?
Hướng Vấn Thiên hơi sững lại, cảm giác được khí tức quen thuộc trên người lão truyền đến. Hắn giật mình thốt lên:
_ Thái thượng trưởng lão.
_ May cho ngươi vẫn còn nhớ, ta hỏi ngươi, Đông Phương Bất Bại đâu?
Hướng Vấn Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng ,trong lòng cực kỳ kinh hãi, lão già này chính là sát tinh số một của Nhật Nguyệt Thần giáo hàng chục năm trước, người trong ngũ nhạc kiếm phái chết dưới tay lão nhiều vô số kể, tạo nên hung danh cực thịnh , đưa thần giáo ngang hàng với cả võ lâm chính đạo, giáo chủ thời đó cũng phải nể lão ba phần. Mười hai năm trước đột nhiên biến mất không thấy tung tích, nhiều người đồn rằng lão đã chết, nay lại đột nhiên xuất hiện . Nghe lão hỏi , Hướng Vấn Thiên sực tỉnh, cung kính đáp:
_ Thái thượng trưởng lão, Đông Phương giáo chủ nửa năm trước bị Nhậm Giáo Chủ đánh một chưởng rơi xuống vực sâu, hẳn đã lành ít dữ nhiều.
Vừa nghe đến đó, lão già ánh mắt chợt lóe, liền túm lấy áo họ Hướng, xách lên như xách 1 con gà. Lão hét lên:
_ Là Nhậm Ngã Hành? Hắn sao có bản lĩnh đó, Bạch Nhi sao lại chết dễ dàng như vậy?
_ Thằng nhãi con Nhậm Ngã Hành đâu rồi ? Lão phu phải lột da hắn .
_ Nhậm giáo chủ cũng đã quy tiên vì bị một cao thủ đánh lén …
Hướng Vấn Thiên vô cùng khổ sở, một thân võ công không thể thi triển, cầu mong lão sát tinh này đừng giận cá chém thớt, hắn khóc cũng không ra nước mắt.
_ Đã tìm xác?
_ Chưa tìm thấy xác, thời gian đã quá lâu, e rằng …
Chưa nói hết câu, lão già đã ném hắn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân xuống vực, sống phải thấy người, chết phải thấy xác , lão không thể chấp nhận một kết quả mù mờ.
Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Hướng Vấn Thiên cảm giác như mình đã đi một vòng quỷ môn quan. Chợt tỉnh ra, phải báo ngay việc này cho Đại tiểu thư để nàng định đoạt. Giang hồ từ nay có lẽ lại phải trải qua một màn mưa máu gió tanh không có ngày yên ổn.
Chap 1:
Hoa Sơn, Đỉnh Ngọc Nữ . Mùa xuân về, trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi , từng ánh nắng chan hòa xuyên qua từng kẽ lá sưởi ấm vạn vật , đúng là tiên cảnh nơi nhân gian, làm con người ta quên hết phiền não chốn hồng trần.
Doanh doanh ngồi dựa vào LHX, cùng tránh nắng dưới tán cây cổ thụ. Nơi đây là nơi LHX từng luyện kiếm, 2 người mới kết thành phu phụ, vốn dĩ phải ý hợp tâm đầu, quấn quýt không rời. Tuy nhiên vì xảy ra quá nhiều việc mà đến giờ mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.
_ Xung ca, dạo này muội thường gặp ác mộng. Muội mơ thấy huynh bỏ muội ra đi mãi mãi ..
Nói rồi doanh doanh ôm chặt lấy Lệnh Hồ Xung không buông. Lệnh Hồ Xung thở dài trầm mặc, trong lòng chàng rất lấy làm kỳ . Độc của Doanh doanh vốn đã giải được, nhưng lại thường có những biểu hiện lạ, thích luyện kiếm, thích thêu thùa. Tuy đã hỏi Bình Nhất Chỉ nhưng hắn chỉ nói đây là di chứng sau phẫu thuật, một thời gian sau sẽ khỏi . Nhưng đã gần 2 tháng, bệnh tình có vẻ càng trầm trọng.
_ Muội đừng lo, ta và muội mãi mãi không lìa xa.
Doanh doanh nở nụ cười mãn nguyện, nàng đã mất tất cả, giờ không muốn mất đi LHX nữa, đó là cả cuộc đời của nàng.
_ Mai ta phải đi dự lễ nhậm chức của Nghi Ngọc, muội nên ở nhà nghỉ ngơi, ta sẽ về sớm.
Doanh doanh yếu ớt gật đầu. Nàng không muốn xa rời lang quân, nhưng miễn cưỡng đi cũng không ổn.
Sáng hôm sau, sau khi Lệnh Hồ Xung đi. Bình Nhất Chỉ tới thăm, vốn là để kiểm tra bệnh tình của Nhậm đại tiểu thư, kiểm tra những di chứng. Sau khi chẩn mạch, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì mạch đập nhanh vô cùng. Chất độc đã được giải hết nhưng không ngờ trái tim này vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với nàng.
_ Tiểu thư, người có phải hay bị ảo giác, chóng mặt không?
_ Bị thường xuyên, tiên sinh hãy giúp ta , ta cảm thấy rất mệt mỏi .
Bình Nhất Chỉ lặng yên một lúc, rồi nói:
_ Tiểu thư, trái tim trong người tiểu thư vốn là của một cao nhân tu luyện nội công cực kỳ bá đạo. Vì vậy mới có thể giải được độc của tam thi não thần đan, tuy nhiên cũng chất chứa trong đó một phần ký ức của chủ nhân cũ . Để hóa giải điều này có 2 cách.
_ Cách thứ nhất, thuộc hạ sẽ kê một đơn thuốc an thần, kết hợp với tiểu thư dùng ý chí mạnh mẽ của mình, loại bỏ hết ma niệm . Một thời gian sau trái tim đó sẽ hoàn toàn là của tiểu thư.
_ Cách thứ hai, thuộc hạ sẽ thay một quả tim của một nữ nhân yếu hơn cho tiểu thư. Cách này có nhiều rủi ro không cần thiết, thuộc hạ khuyên tiểu thư chọn cách thứ nhất.
Doanh doanh suy nghĩ rất nhiều, vốn dĩ nàng cũng không muốn chọn cách 2, nhưng vì nàng quá mệt mỏi với những lần mất trí nhớ, rồi không kiểm soát được cảm xúc. Cuối cùng đành phải dùng hạ sách này. Bình Nhất Chỉ cũng không hổ danh thần y, sau lần đầu hắn đã có nhiều kinh nghiệm hơn, thay được quả tim mới cho doanh doanh. Những việc này Doanh doanh luôn giấu Lệnh Hồ Xung, nàng không muốn chàng phải lo lắng. Sau một thời gian thay tim mới. Những triệu chứng trước kia đã hoàn toàn biến mất, Doanh doanh vui mừng vô cùng, thế là từ nay nàng đã thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng cũng vì vậy nên Doanh Doanh cảm thấy tò mò , trái tim kia là của ai mà lại bá đạo như vậy. Nếu có một cao thủ nổi danh như vậy chắc hẳn nàng đã phải biết, dễ dàng giải được tam thi não thần đan, mà lại là phụ nữ, chẳng lẽ …
Sau nhiều lần gặng hỏi Bình Nhất Chỉ mà không có kết quả, hắn nói rằng là của một vị cao nhân giấu tên. Nhưng Doanh doanh vốn thông minh, nàng đã đoán ra đây là tim của ai nhưng lại không dám tin vào điều đó. Một người vừa là kẻ thù vừa là tình địch sao có thể cứu mình cơ chứ.
_ Bình đại phu, ông vẫn còn muốn giấu ta sao? Lệnh Hồ Xung đã nói cho ta biết rồi, đây là tim của Đông Phương Bất Bại.
Bình Nhất Chỉ biến sắc, làm sao Lệnh Hồ Xung có thể biết việc này? Nhưng 2 giây sau hắn liền đã hiểu ra tất cả, đây là một cái bẫy , nhưng đã muộn rồi.
Căn cứ vào biểu tình trên mặt Bình Nhất Chỉ, Doanh doanh càng khẳng định điều mình nghĩ là đúng. Nàng cực kỳ ngạc nhiên về sự thật này. Suy tính rất nhanh trong đầu, nàng nói:
_ Ông hãy dẫn đường, ta sẽ đi viếng Đông Phương thúc thúc, người đã hy sinh để cứu mạng ta.
Bình Nhất Chỉ thở dài, hắn biết việc đến mức này cũng không thể giấu nữa. Hắn ủ rũ nói:
_ Chỉ mong tiểu thư giữ kín việc này, không nên cho Lệnh Hồ công tử biết.
Doanh doanh gật đầu, nàng ngu sao, nói ra chính là lấy đá đập chân mình.
Hai người đi rất xa đến một địa danh gần cực bắc, nơi đây quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo không chịu nổi. Thảo nào ngày xưa khi mới thay tim thì nàng rất thích tới đây, là do tâm linh tương thông, tuy vậy bây giờ thì nàng cảm thấy lạnh cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Sau khi đến hồ băng mà Bình Nhất Chỉ đã chỉ định, nàng lợi dụng lúc hắn đang không chú ý mà điểm huyệt hắn, sau đó sai thủ hạ đào xuống lớp băng để lấy xác lên. Sau khi làm xong, nàng bắt thủ hạ đi đến tây vực và không được phép trở về chừng nào nàng chưa cho phép.
Tuy ra đi đã lâu nhưng xác Đông Phương Bất Bại vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, nàng mặc bộ đồ đỏ như tân nương , mái tóc búi cao, khóe môi còn đọng nụ cười nhẹ , tất cả những việc nàng đã làm là can tâm tình nguyện, thật lòng mong tình lang được hạnh phúc. Doanh doanh càng nhìn càng căm tức, người trước mắt đây đã cướp tất cả của nàng, thậm chí bắt nàng uống thần đan, sống dở chết dở. Nếu chuyện hiến tim này lộ ra ngoài thì nàng sẽ mất Lệnh Hồ Xung mãi mãi. Nàng tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra bằng bất cứ giá nào .
Nhặt thanh trường kiếm, lý trí nói cho nàng biết chỉ cần hủy xác và giết Bình Nhất Chỉ thì mọi việc chỉ có trời đất và nàng biết, không có người thứ tư. Đông Phương thúc thúc à, vì hài nhi mà làm một việc cuối cùng đi, cũng không trách hài nhi được, chỉ trách thúc đã yêu người không nên yêu.
_ Cô nương làm thế không phải quá tuyệt tình hay sao?
Doanh doanh đang định động thủ thì một tiếng nói từ xa truyền tới, đó là một lão già gần đất xa trời, mái tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt lấp lánh tinh quang có thần, đủ thấy nội công thâm sâu như biển cả. Nàng biết đây là Phong Thanh Dương lão tiền bối, có đại ân với Lệnh Hồ Xung. Lần trước nàng và LHX đi vấn an lão ở Tư Quá Nhai nhưng không gặp, không ngờ lại gặp ở đây.
_ Tiểu nữ tham kiến Phong thái sư thúc tổ Phong lão tiền bối.
_ Con à, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua đi thôi, cô ta cũng mệnh khổ,haizzz .
Nói rồi lão thở dài đấy tiếc nuối, chữ tình đúng là lụy người, hại người . Doanh doanh bối rối vô cùng, ngày hôm nay nàng đã không thể làm chủ nữa.Nếu động thủ chỉ là trò cười, nhưng chuyện này đồn ra ngoài đến tai Lệnh Hồ Xung thì phải làm sao bây giờ?
Phong Thanh Dương làm sao không hiểu tâm tư của Doanh doanh, lão cười nhẹ nói:
_ Yên tâm đi, ta sẽ không phá hoại hạnh phúc của 2 ngươi, nhưng những người này lão phu sẽ mang đi.
Nói rồi khẽ vung tay áo, Bình Nhất Chỉ và ĐPBB bay lên bên người lão, đạp không đi mất. Doanh Doanh lạnh lùng nhìn, chuyện này nàng đã lỗ mãng, không ngờ còn có Phong Thanh Dương xen vào, giờ này ân hận cũng đã muộn rồi
Không thích cái kết của Vu Chính nên mình sưu tầm lại truyện này, các bạn đọc cho đỡ buồn