Chap 3:
Từ trên đỉnh Hắc Mộc Nhai có một bóng người nhảy xuống với vẻ mặt già nua cực kỳ khó coi, sát khí không hề khống chế mà tỏa ra. Cảnh vật vù vù lướt qua mặt, nhưng lão không có để ý. Trong đầu chỉ hiện lên ý nghĩ nhất định phải tìm cho ra. Lão không tin rằng đệ tử của lão chỉ rơi từ đây xuống mà đã chết, lão hiểu rõ nàng hơn ai hết, cực kỳ quật cường và khả năng sinh tồn cao đến đáng sợ.Cách đây 20 năm, một lần đi qua một thôn làng nhỏ, lão đã vô tình cứu được một cô bé bị lạc cha mẹ khỏi tay bọn cướp. Tuy nhiên lão phát hiện ra cô bé chính là một kỳ tài võ học, với thể chất cực kỳ thích hợp với công pháp lão đang tu luyện. Lão liền động lòng thu nhận nàng làm đệ tử, một thân võ học truyền thụ cho nàng với mong muốn sau này kế thừa tuyệt học một đời của mình, đưa thần giáo thống nhất giang sơn. Và nàng đã không phụ sự kỳ vọng của lão, chỉ trong vòng 3 năm ngắn ngủi,với trí tuệ tuyệt đỉnh nàng đã học gần hết những gì lão truyền thụ, đánh bại hết các trưởng lão trong giáo, lên ngôi phó giáo chủ, đặt lại tên cho mình là Bất Bại, từng bước từng bước củng cố quyền lực, rồi 2 năm sau tiếp quản thần giáo, đặt mục tiêu trong 10 năm phải thống nhất giang hồ, rồi giang sơn vạn dặm cũng phải nắm lấy. Nhậm Ngã Hành thời đó là một chướng ngại lão đặt cho nàng.Nếu bảo Nhậm Ngã Hành đánh nàng rớt xuống vực, thì có chết lão cũng không tin. Trước khi bế quan lão đã dặn dò kỹ nàng phải cướp cho được Quỳ Hoa bảo điển là trấn giáo chi bảo của bản giáo, sau đó luyện đến đại thành thì cho dù lão toàn lực ra tay cũng chưa chắc làm gì được nàng. Không ngờ vừa xuất quan thì nghe được tin này, lão giận dữ gầm lên một tiếng, vung quyền đánh nát mấy tảng đá xung quanh. Nàng là đệ tử đắc ý nhất của lão, nàng chết đi thì ai sẽ kế thừa tuyệt học mà lão khổ công nghiên cứu cả đời, chẳng khác nào người bình thường bị tuyệt tử tuyệt tôn, là nỗi đau không thể bù đắp nổi. Sau khi lục tung cả đáy cốc và moi ruột hết đám dã thú nhưng không hề thu được manh mối gì ngoại trừ mấy vết máu vương vãi . Lão vẻ mặt âm trầm, thầm nghĩ: – có lẽ nàng đã tìm một nơi để chữa thương, nhưng tại sao lâu như vậy mà Hắc Mộc Nhai vẫn không có tin tức gì.Tạm thời gạt những nghi vấn qua một bên, chưa chết là tốt rồi, việc phải làm bây giờ là đi tìm một người để giải quyết nốt những ân oán khi xưa. Vì người đó mà lão đã ngậm đắng nuốt cay bế quan 15 năm trời tu luyện. Năm đó lão đang đứng trên đỉnh cao phong độ, vốn tưởng rằng mình chính là độc cô cầu bại năm đó đi khắp giang hồ không đối thủ. Ngờ đâu người kia đột nhiên xuất hiện, dùng kiếm thuật thông thần đánh cho lão tới hoa rơi nước chảy, sứt đầu mẻ trán mà không phản kích được lần nào. Nếu không vì có nguyên nhân sâu xa thì người đó đã tiễn lão về với ông bà rồi. Từ đó lão chìm vào truy cầu võ học đỉnh cao, quyết không màng thế sự, mọi việc trong giáo phái không quản. Nay thần công đã đại thành, lão cười khành khạch: – món nợ năm xưa lão tử bây giờ sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lãi. Nói rồi dùng khinh công tuyệt đỉnh bay về phương xa.Hoa Sơn- Tư Quá Nhai, trong hang động mà Lệnh Hồ Xung đã từng luyện kiếm. Nơi đây có ba người, Phong Thanh Dương, Bình Nhất Chỉ và Đông Phương Bất Bại. Phong Thanh Dương mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc, tay run run ngồi tĩnh tọa, chậm rãi thổ nạp để điều hòa chân khí đang toán loạn trong cơ thể. Việc cải tử hoàn sinh này vốn đi ngược lại thiên đạo, tiêu tốn của lão vô cùng nhiều chân nguyên và thọ mệnh. Nếu không bế quan tĩnh tu vài tháng, nửa năm thì sẽ nguy hại vô cùng, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì lập tức khí huyết công tâm, tử vong đương trường. Đông Phương Bất Bại nằm đó hô hấp đều đều, nhịp tim ổn định, nhưng chưa thấy có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí có thể mãi mãi ngủ như vậy, tất cả tùy thuộc vào ý trời. Bình Nhất Chỉ ngồi gần đó xem mạch cho nàng, tự trách bản thân mình vô năng không có chữa được bệnh đành phải nhờ tiền bối hy sinh công lực mấy chục năm để cứu người. Quả thật đây là một gáo nước lạnh cho danh hiệu sát nhân danh y mà hắn tự hào suốt bao nhiêu năm qua. Giờ cách làm nàng tỉnh lại cũng không có, đúng là quá mất mặt. Đây là lần thứ 3 kể từ khi xuất đạo hắn thất bại, một lần chữa LHX , một lần chữa Doanh Doanh và lần này chữa Đông Phương.Việc này phải nhắc lại vào hôm đó khi Phong lão mang hai người họ về hang động này, lão giải khai huyệt đạo cho hắn và đặt Đông Phương lên bàn đá, tìm cách cứu chữa. Sau khi thay tráo đổi tim của hai người cho nhau, Doanh doanh được cứu còn Đông Phương Bất Bại bị thi trùng công kích vào lục phủ ngũ tạng, vốn sẽ phải chết. Nhưng Bình Nhất Chỉ thả nàng xuống hồ băng , lợi dụng nhiệt độ thấp đưa nàng vào trạng thái ngủ đông, theo y học thì có thể nói là chết lâm sàng. Mục đích là để kéo dài thời gian để hắn tìm cách giải tam thi não thần đan rồi sẽ đưa nàng lên. Không ngờ Nhậm đại tiểu thư lừa hắn đến chỗ đó rồi đào xác lên, nếu cơ thể Đông Phương tiếp xúc nhiệt độ thường ở thời gian dài thì khi đó thi trùng công kích lên não bộ thì cho dù đại la kim tiên cũng đành bó tay. May sao Phong lão kịp thời can thiệp, đưa nàng về đây. Một điều may mắn nữa là Doanh doanh không chịu nổi trái tim của Đông Phương nên đã đổi một quả tim khác, do đó trái tim của nàng lại hoàn chủ, không cần nghĩ phương thuốc mà chỉ cần ghép lại về chỗ cũ thì nàng có cơ hội sống. Tuy nhiên vấn đề ở đây chính là nàng đã ngủ đông thời gian dài, cơ thể suy nhược không có sức đề kháng với thi trùng. Nên chỉ có một cách duy nhất là trong thời gian thay tim, thì phải có một người liên tục truyền nội công để bảo trụ tâm mạch cho nàng. Đương nhiên người đó là Phong lão.
Phù. Lão thở nhẹ ra một hơi trọc khí, hai mắt ảm đạm vô quang, sắc mặt hơi hồng lai. Tuy tạm thời đã không còn nguy hiểm, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa. Ân tình cỡ này nếu Đông Phương Bất Bại tỉnh lại biết được hẳn nàng sẽ cảm động vô cùng, không thể đền đáp. Lão hai lần cứu nàng trở về từ cõi chết, đại ân tái tạo ngang với công sinh thành của phụ mẫu chứ chẳng chơi.
_ Tiền bối, ngài thật vất vả. Để vãn bối bốc thuốc bồi bổ nguyên khí giúp ngài – Bình Nhất Chỉ cảm kích nói.
_ Không cần, ngươi hai ngày sau hãy mang cô ta đi. Doanh doanh sẽ không làm khó ngươi- Phong Thanh Dương trả lời, thanh âm hơi khàn khàn.
Bình Nhất Chỉ đang định trả lời thì bên ngoài cửa động truyền vào thanh âm hùng hồn như tiếng sấm:
_ Phong lão nhi, mau ra đây ôn lại chuyện cũ với lão phu .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét