Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Chap 2:
Nói về Lệnh Hồ Xung, sau khi thành thân với Doanh Doanh, tuy ngoài mặt nói cười vui vẻ, nhưng nội tâm chàng thật không yên. Kể từ sau khi Đông Phương cô nương nói lời từ biệt, chàng có cảm giác đó như là âm dương cách biệt, vĩnh viễn không quay trở lại. “Liệu ta làm như vậy có thật sự đúng không?” Vừa nghĩ chàng lại uống rượu, tâm trạng thế này chỉ xuất hiện một lần khi lần đó chàng bắt gặp tiểu sư muội và Lâm Bình Chi ở bên nhau.Cửa phòng mở ra, Doanh doanh bước vào với vẻ mặt u sầu. Lang quân suốt ngày uống rượu, nhiều tâm sự nhưng không nói ra. Nàng đương nhiên biết nguyên nhân là vì Đông Phương Bất Bại. Ấm ức trong lòng nhưng nàng lại chỉ có thể kiên nhẫn để chờ đợi. Sớm muộn LHX cũng sẽ hiểu ra bên cạnh hắn chỉ có một mình nàng, chỉ có nàng mới là tình yêu vĩnh cửu của hắn. Nghĩ đến đó nàng cười nhẹ nhàng, nói:_ Xung ca, trăng đêm nay thật đẹp, chúng ta ra ngoài ngắm trăng đi.LHX gượng cười, nghĩ lại mình thật có lỗi với thê tử, chàng và Doanh Doanh nắm tay nhau, ngồi trên sườn núi uống rượu thưởng nguyệt.Từng cơn gió nhẹ thổi mang theo mùi hương nhè nhẹ của các loài hoa làm rung động lòng người. Nhớ đến trung thu năm trước, chàng , tiểu sư muội và Lục sư đệ nô đùa dưới trăng, giờ cảnh vẫn còn mà người đã ra đi. Chàng lại thở dài không thôi, chuyện đời thật lắm trớ trêu._ Xung ca lại nhớ đến tiểu sư muội phải không?
Doanh doanh dựa vào vai LHX, mân mê vạt áo. Nàng biết tình cảm của LHX dành cho Nhạc Linh San không tầm thường, đó là mối tình thanh mai trúc mã khắc cốt ghi tâm. Khi xưa Nhạc Linh San và LHX có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này, họ đã dạo chơi khắp cả Hoa sơn, cùng luyện kiếm, cùng hát,…Đó là một câu chuyện tình thật đẹp, nếu như không xuất hiện kẻ thứ ba. Lệnh Hồ Xung nghe vậy thì tim chợt đau nhói, chàng hận không thể lập tức băm vằm tên phụ tình Lâm Bình Chi đáng ghét.
Tiếng đàn thanh tao chợt cất lên, đó chính là khúc “Thanh tâm phổ an trú” mà Doanh doanh thường dạo cho chàng nghe khi còn ở ngõ Lục Trúc. Lệnh Hồ Xung lắng nghe tiếng nhạc du dương mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chàng đã quá mệt mỏi với những ưu phiền trong khoảng thời gian qua.
Hắc Mộc Nhai, Nhật Nguyệt Thần Giáo. Trong một hang động bí ẩn ít ai lui tới.
Rầm. Tảng đá đột nhiên vỡ nát, chui ra khỏi động là một lão già tóc tai bù xù, bộ dạng nhếch nhác như ăn mày, nhưng ánh mắt lão sắc như đao, khí thế như cầu vồng, nụ cười ngạo nghễ như cả thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay lão. Vừa ra khỏi động lão đã hét to một tiếng, đã rất lâu rồi lão chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời .
_ Lão phu bế quan đã hơn 12 năm, lần này tái xuất nhất định phải trời long đất lở . Ha ha haaaaaaaaaaaaaa….
Trong điện Thừa Đức, Hướng Vấn Thiên và 10 vị trưởng lão đang họp bàn thương nghị sự vụ trong giáo. Hắn vốn là người không có dã tâm nên Doanh doanh mới yên tâm giao chức giáo chủ cho hắn. Từ đó đến nay giang hồ được hưởng thái bình. Đột nhiên một tiếng động vang lên, cánh cửa bị bật tung, 2 gã hộ vệ cũng bay vào. Hướng Vấn Thiên cau mày, kẻ nào mà lại to gan như vậy.
_ Ha ha haha …
Một tiếng cười cuồng vọng vang lên, Một lão già áo trắng ngang nhiên đi vào. Quét mắt một vòng dường như tìm người. Lão hỏi:
_ Bạch nhi đâu?
Hướng Vấn Thiên nhíu chặt mày, chẳng nhẽ người này bị điên, tự nhiên xông vào rồi hỏi linh tinh. Đánh giá qua lão, hắn cảm thấy người này thâm sâu không lường được, xung quanh người chân khí tự động lưu chuyển, chứng tỏ công lực đã đến hóa cảnh trong truyền thuyết, có lẽ Nhậm giáo chủ cũng phải cung kính trước lão già này. Hắn ôm quyền đáp:
_ Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh, Hướng mỗ nếu có thể giúp nhất định sẽ giúp.
Lão già hơi sửng sốt một chút, đột nhiên cười phá lên. Tên thật đệ tử lão chỉ một mình lão biết. Quét mắt qua họ Hướng, lão cười nhẹ:
_ Vấn Thiên, chẳng lẽ ngươi đã quên lão phu rồi ư?
Hướng Vấn Thiên hơi sững lại, cảm giác được khí tức quen thuộc trên người lão truyền đến. Hắn giật mình thốt lên:
_ Thái thượng trưởng lão.
_ May cho ngươi vẫn còn nhớ, ta hỏi ngươi, Đông Phương Bất Bại đâu?
Hướng Vấn Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng ,trong lòng cực kỳ kinh hãi, lão già này chính là sát tinh số một của Nhật Nguyệt Thần giáo hàng chục năm trước, người trong ngũ nhạc kiếm phái chết dưới tay lão nhiều vô số kể, tạo nên hung danh cực thịnh , đưa thần giáo ngang hàng với cả võ lâm chính đạo, giáo chủ thời đó cũng phải nể lão ba phần. Mười hai năm trước đột nhiên biến mất không thấy tung tích, nhiều người đồn rằng lão đã chết, nay lại đột nhiên xuất hiện . Nghe lão hỏi , Hướng Vấn Thiên sực tỉnh, cung kính đáp:
_ Thái thượng trưởng lão, Đông Phương giáo chủ nửa năm trước bị Nhậm Giáo Chủ đánh một chưởng rơi xuống vực sâu, hẳn đã lành ít dữ nhiều.
Vừa nghe đến đó, lão già ánh mắt chợt lóe, liền túm lấy áo họ Hướng, xách lên như xách 1 con gà. Lão hét lên:
_ Là Nhậm Ngã Hành? Hắn sao có bản lĩnh đó, Bạch Nhi sao lại chết dễ dàng như vậy?
_ Thằng nhãi con Nhậm Ngã Hành đâu rồi ? Lão phu phải lột da hắn .
_ Nhậm giáo chủ cũng đã quy tiên vì bị một cao thủ đánh lén …
Hướng Vấn Thiên vô cùng khổ sở, một thân võ công không thể thi triển, cầu mong lão sát tinh này đừng giận cá chém thớt, hắn khóc cũng không ra nước mắt.
_ Đã tìm xác?
_ Chưa tìm thấy xác, thời gian đã quá lâu, e rằng …
Chưa nói hết câu, lão già đã ném hắn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân xuống vực, sống phải thấy người, chết phải thấy xác , lão không thể chấp nhận một kết quả mù mờ.
Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Hướng Vấn Thiên cảm giác như mình đã đi một vòng quỷ môn quan. Chợt tỉnh ra, phải báo ngay việc này cho Đại tiểu thư để nàng định đoạt. Giang hồ từ nay có lẽ lại phải trải qua một màn mưa máu gió tanh không có ngày yên ổn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét